Người ta cũng nói rằng, mấy người không tin, thì ma mới cho diện dung để chứng minh rằng, người chết vẫn có thể trở về. Qua những câu chuyện kể, qua phim ảnh, sách vở và nhất là qua kinh nghiệm bản thân; vì tôi tin ma có thật, nên mới được tha không cho thấy.
Và tôi nghiêm túc kết luận rằng: Ma là có thật!
Tôi mang niềm tin mông lung chưa được kiểm chứng đó trong lòng, cầu xin "ma" hãy đừng mai một trong tôi. Vì ở một mảng nào đó, chẳng hạn đằng sau, trên cao, trong bóng tối hay mặt trái phản diện của cuộc đời thì âm và dương, ma và người, theo tôi chỉ cách nhau ở chén cháo lú truyền tụng mà thôi. "Ma" vẫn là một cái gì hết sức huyền bí, một liên kết vô hình giữa người sống và người chết, sự trở về bằng hình bóng của một linh hồn còn quyến luyến cảnh trần gian hay người thân ruột thịt mà họ chưa thể dứt tình.
***
Tôi có căn "nhà ma" nhỏ nằm trong lòng tiểu Sài Gòn và đặc biệt nằm trong lòng tôi, trên lầu hai của một building cũ - cổ thuộc thành phố Cam, tươm tất - xinh xắn - gọn gàng. Ngôi nhà ma, nhưng tuyệt nhiên không nhuộm màu ảm đạm hoang vu, trái lại còn mang đầy sắc thái sinh động, một hứa hẹn đang lăn tăn di.
Ngôi nhà hai tầng bên ngoài tuy vắng vẻ im lìm. Hun hút dãy hành lang dài tĩnh lặng, lâu lắm mới thấy bóng người xuất hiện, đa số là quen mặt. Xa xa dưới bãi đậu, mấy chiếc xe bảng số quen, màu quen, hiệu quen, nằm cũng chỗ ô quen. Hàng cây cảnh đủ loại trồng lâu năm dùng che bóng, trải qua mấy độ Xuân Thu, tôi vẫn thấy không già so với tầm tuổi tác.
Căn phòng cửa khép hững hờ trong giờ làm việc. Ngoài tôi, anh chủ bút ra vào không giờ giấc cố định, còn có bàn ghế và máy computer nằm trụ thường trực hằng ngày. Tôi làm việc 5 ngày, hai ngày còn lại mỗi khi có việc cần, vẫn có mặt tôi. Cao điểm nhất là thứ Hai và thứ Ba, chữ nghĩa rối loạn dành nhau chạy rần rần, nhộn nhịp như ngày liên hoan đại hội. Có biết đâu, để chuẩn bị cho một tờ báo tuần hoàn chỉnh như vầy, chúng tôi đã có những bàn bạc cân nhắc kỹ lưỡng, phân chia trang mục trong niềm vui hợp đồng gắn bó.
Tôi hạnh phúc khi hằng ngày trên con đường ngắn lắm đi từ nhà, qua 3 cái đèn xanh nếu biết canh chạy, tránh phải ngừng đèn đỏ thì chỉ tầm 7 phút là cùng tôi tới nơi làm việc. Nơi đây tôi đã trải qua những giờ phút êm đềm, bên chiếc desk-top, tôi hân hạnh được chiêm nghiệm nghiền ngẫm những bài viết, áng văn, câu thơ, chuyện kể tâm tình lai láng. Tôi được lắng nghe những chia sẻ ân tình từ đọc giả thân hữu. Tôi được san xắn những bữa cơm trưa mặn ngọt với những người cùng tôi chia chung chữ nghĩa. Và nhờ nó, vô hình chung đã giúp tôi tỉa tước làm gọn ngắn đi những trói buộc phiền muộn áo tiền, cơm nước.
Nơi đây, tôi đã tiếp xúc với những "cái tên" lớn cho tôi sự nể phục trong quá khứ đã đành và bây giờ khi gặp mặt, thêm cho tôi niềm kính trọng. Cũng nơi đây, những người bạn, người em, qua người qua chữ nghĩa, đã mang tôi đến thật gần với họ. Cái hạnh phúc mà tôi đang có, mấy ai được may mắn.
Gần hai năm qua, biết bao kỷ niệm sâu thẳm đã in hằn trong tâm khảm, tôi tạc lòng tận tình ghi khắc, chỉ mong cho ngày hạnh phúc không xa đến toàn vẹn, tôi sẽ trân trọng mang làm quà tặng, chia chung cho cả gia đình.
Đó
là ngôi nhà (ma), tôi gọi như thế vì sự im ắng tĩnh lặng bên ngoài.
Nhưng bên trong sự yên ắng đó. Quả thật có một thiên đường hạnh phúc. (K.H.)